Chữ thập ngược màu đen, vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Nó giống như một thanh kiếm thần phạt từ trên trời giáng xuống đâm thủng thế giới bị hủ hóa này, uy áp đặc trưng của cấp Tai Biến làm tất cả sinh vật chung quanh cảm nhận được áp lực cực lớn.

Không thể so với sự kiện ở khu vui chơi Phù Dung Hà lần đó, khi đó chỉ là sự tồn tại cấp Tai Biến muốn giáng xuống mà thôi, lần này là bọn họ trực tiếp đối mặt với đòn tấn công của cấp Tai Biến.

Ngoại trừ Cung Bảo Đinh lộ ra chút phấn khởi, trạng thái của Diêm Tu và Lâm Lộ đều bị ảnh hưởng lớn, vì thế Diêm Tu bị Vưu Hán đá bay, mặt nạ lập tức nhân tính hóa xuất hiện biểu cảm hộc máu.

Dù sao thực lực của bọn họ vẫn còn quá yếu.

Sức mạnh cấp Tai Biến, cho dù không nhắm tới bọn họ nhưng vẫn tạo thành áp lực rất lớn.

Ở bên ngoài khu chung cư bị hủ hóa, tay Băng Hà run một cái, một mẫu băng từ trên tay anh rơi xuống đâm xuyên qua người một con quái vật xui xẻo.

"Hơi thở này... không phải chính là sự tồn tại cấp Tai Biến mà mình đang điều tra à?"

"Hắn thế mà lại trực tiếp ra tay đối phó ngọn nguồn hủ hóa?"

"Suy đoán của mình quả nhiên không sai, vị này có thiện ý đối với thế giới hiện thực, lần bùng nổ hơi thở trước đó là muốn nhắc nhở chúng ta là sắp tới thành phố Phù Dung Hà sẽ có tai họa."

Sau đó, Băng Hà nhìn về phía khu chung cư xa xa, mỉm cười.

Không quản thế nào, có thêm một vị cấp Tai Biến tựa hồ không có ác ý là chuyện tốt đối với hiệp hội.

Dù sao thì toàn bộ hiệp hội chỉ có được tám vị Người Phán Quyết ở cảnh giới Chân Ngã mà thôi.

...

Sau khi Liêu Gia Hân đã chết, Ôn Văn lập tức từ trạm thu nhận chui ra ngoài, anh đã cố khống chế không để năng lượng lan tới nơi mình đã biến mất.

Hiện trường hỗn loạn, phần tay chân bị phá hủy của Liêu Gia Hân không thấy tăm hơi, toàn bộ đã bị phá hủy.

Năng lượng màu đen vẫn còn sừng sững trong biệt thự làm Ôn Văn vốn là người phóng ra công kích cũng cảm thấy áp lực.

Sức mạnh của ngục ti Tai Hại điểm nào cũng tốt, chỉ là thời gian lưu lại khá lâu, nếu không cố gắng khắc chế thì phải trải qua một khoảng thời gian thật lâu năng lượng mới tiêu tán.

Nhưng như vậy cũng có chỗ tốt, đó chính là nếu cây thập tự đen này vẫn còn tồn tại thì người bên ngoài sẽ không dám tiến vào biệt tự, nó làm Ôn Văn hành động thuận tiện hơn.

Còn sắp đặt của sự tồn tại trên cấp Tai Biến, nếu thật sự đối mặt với bản thể thì sức uy hiếp sẽ mạnh hơn.

Sắp đặt của tà thần, không không thuận lợi giáng xuống thì cũng chỉ có thể dừng lại ở đây mà thôi.

Nhưng sự tồn tại cấp Tai Biến ở hiện thế có nghĩa là người này đủ sức để xóa sổ một thành phố khỏi bản đồ.

Hai chữ tai biến trong cấp Tai Biến không phải chỉ là lời nói suông, họ thật sự có thể dựa vào sức mình gây ra một trận tai họa khủng khiếp!

Mỗi sự tồn tại với năng lực Tai Biến đều xấp xỉ với các vị thần linh thần thoại trong truyền thuyết cổ xưa!

Ôn Văn không biết tình huống bên ngoài thế nào, nhưng đoán cũng đoán được, đơn giản chính là kinh hãi, chỉ khác là kinh hãi đến mức nào mà thôi.

Thừa dịp không ai quấy rầy mình, Ôn Văn tiện thể tháo bỏ cửa vào tầng hầm, đi xuống.

Thật ra là một thám tử, Ôn Văn biết vài mánh khóe cạy cửa, chỉ là bạo lực phá hỏng thì sẽ sảng khoái hơn.

Càng đi xuống Ôn Văn lại càng cảm nhận được bầu không khí quỷ dị, giống như có thứ tà ác không gì sánh bằng đang chăm chú nhìn mình vậy.

Trong đầu cũng không ngừng vang lên những lời kỳ quái, lý trí tựa hồ dần dần biến mất, dục vọng đen tối bắt đầu sinh ra.

Chỉ một đoạn cầu thang ngắn ngủn, Ôn Văn giống như đang lội vào đầm rồng hang hổ.

"Không được, không thể cứ để như vậy, cứ thế thì mình sẽ không khống chế được mất... bên dưới rốt cuộc có thứ gì."

Ôn Văn cắn răng mở thẻ bài nhân viên quản lý kho hàng trên ngực, lúc này mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

"Bên dưới có lẽ có một thứ ý chí gì đó tồn tại, cứ vậy đi xuống thì sẽ có chút nguy hiểm, cho dù lúc này không sao nhưng sau đó chắc chắn sẽ có vấn đề."

"Hơn nữa chỉ dựa vào thẻ bài là vô dụng, mình rất có thể sẽ điên mất, cần một biện pháp ổn thỏa hơn."

Ôn Văn tiến vào trạm thu nhận, thay đổi áo choàng ngục ti Tai Hại, đầu tiên phải thay đổi hình dạng, không để thứ đó nhớ kỹ diện mạo của mình.

Sau đó, Ôn Văn viết vài dòng lên tay trái, là những việc mà mình cần phải làm.

Cuối cùng chuyển thành thể chất khỉ đầu chó lông quăn rồi từ trong trạm thu nhận ra ngoài.

Trong trạng thái này, tuy chỉ số thông minh của Ôn Văn không cao nhưng độ nguy hiểm vì mất khống chế cũng hạ xuống thấp nhất, IQ thấp cũng có chỗ tốt.

Quả nhiên sau khi đi ra ngoài, lời nói quỷ dị kia vẫn còn tồn tại nhưng cảm xúc của Ôn Văn rất bình ổn, không hề có chút dấu hiệu mất khống chế nào.

Sau đó anh nhìn tay trái mình, xem những dòng ghi chú trên đó.

Chỉ số thông minh của khỉ đầu chó lông quăn thật sự rất thấp, nhưng dựa vào yêu cầu để hành động thì vẫn có thể làm được, tuy có chút không đáng tin lắm nhưng cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.

Tiếp tục đi xuống bên dưới cũng không gặp phải thứ quái dị gì, những lời lảm nhảm kia ngày càng vang dội hơn nhưng Ôn Văn nghe như nghe nhạc, thậm chí còn có khá hưng phấn.

Tiếp đó Ôn Văn nhìn thấy cảnh tượng dưới tầng hầm, nơi này là một mảnh màu xanh mờ mịt, không gian dưới này bị phủ đầy một thứ giống như sợi bông màu xanh.

Ngẫm nghĩ một chút, Ôn Văn trực tiếp gỡ cửa gỗ xuống làm thành hai que gỗ rồi bắt đầu gạt mớ sợi bông này ra.

Nhưng chỉ gạt vài cái thì khúc gỗ đã gần như biến mất, ngay cả vị trí tay cầm cũng bắt đầu bị hủy hoại.

Ôn Văn ném mảnh gỗ đi, quan sát một phen mới phát hiện thứ làm khúc gỗ kia biến mất kỳ thực là những con sâu nhỏ gần như trong suốt, chúng đã gặm cắn làm khúc gỗ biến mất.

"Thật là, mấy ông lớn trong thế giới trong sao lại cứ thích dùng lũ sâu bọ để bảo vệ thứ quan trọng vậy chứ, tởm chết được." Ôn Văn nhịn không được gãi gãi người mình hai cái.

Sau đó Ôn Văn búng tay một cái, khí lạnh tỏa ra, chỉ một thoáng chốc thì nhiệt độ của nơi này đã giống như ngày đông giá rét, lũ sâu cũng mất đi sức sống.

Sau đó Ôn Văn thừa dịp lũ sâu uể oải không thể động đậy bung ra xiềng xích gạt đám sợi bông ra hai bên, để không gian trong tầng hầm lộ ra.

Đến lúc này Ôn Văn mới biết đầu nguồn hủ hóa là cái gì.

Đó là một cục thịt mờ đục màu xanh lá có đường kính cỡ hai mét, hoặc nên nói là phôi thai.

Bên trong phôi thai kia mơ hồ có một thứ đang được dựng dục, giống như người, nhưng cũng có phần giống với bạch tuột.

Bên ngoài phôi thai có thể nhìn thấy một cơ thể con người đã bị biến dạng, chính giữa là một gương mặt tuyệt vọng.

Gương mặt này Ôn Văn rất quen thuộc, chính là tên hề tà thuật Grandi!

"Sau lần chật vật trốn thoát khỏi cống thoát nước thì tao chưa từng gặp lại mày, không ngờ mày lại biến thành dáng vẻ này."

Mặc dù là kẻ địch nhưng nhìn Grandi rơi vào kết cục này, Ôn Văn cũng có chút thổn thức.

Lần đầu tiên gặp mặt, kẻ này khí thế rạng ngời đứng ở xa xa dựa vào năng lực của mình hại Ôn Văn suýt chút nữa đã bị chôn thây ở đó.

Nhưng giờ đây hắn lại bị tà thần dùng làm ruộng ươm để dựng dục một thứ gì đó.

Chút thổn thức của Ôn Văn dừng lại ở đây, thể chất khỉ đầu chó lông quăn làm Ôn Văn không thể suy nghĩ quá nhiều.

0.11449 sec| 2405.922 kb